Hạnh phúc với niềm vui con trẻ

Là một người phụ nữ đầy lòng trắc ẩn, luôn yêu thương và sống chân thành với những người xung quanh. Điều quý giá nhất mà bà Tạ Thị Ngọc Thanh một trong 9 'công dân ưu tú của Thủ đô năm 2016' nhận lại được là tình yêu thương và trân trọng của những người xung quanh dành cho mình mà theo lời bà nói thì nó đáng quý hơn tất cả những danh hiệu.

Ngôi nhà bà Thanh đang sinh sống nằm tại một con ngõ trên phố Phạm Tuấn Tài (phường Dịch Vọng Hậu, quận Cầu Giấy, Hà Nội). Hình ảnh bà đã quá đỗi quen thuộc với người dân nơi đây nên chỉ cần hỏi thăm “bà Thanh từ thiện”, “bà Thanh khuyến học” thì ai cũng biết. Một người phụ nữ trung niên dẫn tôi tới tận cổng nhà bà bằng nụ cười niềm nở và sự tôn trọng vô hình dành cho bà giáo già ấy.

Bà Thanh sống chân thật nên mọi việc bà làm, mọi ứng xử của bà với những người xung quanh đều xuất phát từ cái tâm, từ tấm lòng chân thành. Vì thế, mọi thứ đến với bà đều rất đỗi tự nhiên, ngay cả danh hiệu “Công dân ưu tú Thủ đô” cũng đầy bất ngờ. Bà không nghĩ mình có được danh hiệu đó, bởi bà làm mọi việc không vì mục đích cầu danh vọng tiền tài mà chỉ xuất phát từ cái tâm mong muốn đem lại niềm vui, đem lại sự động viên, khích lệ tất cả những em học sinh vượt khó như mình một thời để rồi vươn cao, vươn xa hơn mình.

Bà Tạ Thị Ngọc Thanh mong muốn có thể giúp các học sinh nghèo hiếu học được nhiều hơn nữa. Ảnh: Nhật Minh

Nhiều năm công tác trong ngành giáo dục, rồi 10 năm làm GĐ Làng trẻ SOS, cho đến lúc về hưu, ở tuổi 76 như hiện nay, bà vẫn say mê với công tác khuyến học, trao quà cho học sinh nghèo vượt khó và đỡ đầu cho rất nhiều trẻ nhỏ mồ côi. Trong số các trẻ mà bà đỡ đầu, nhiều em đã thành đạt và được đi nước ngoài thực tập.

Chừng ấy thời gian gắn bó với công việc thiện nguyện, bà đã chứng kiến nhiều câu chuyện xúc động rơi nước mắt. Một trong số đó là chuyện về em bé ở Thái Nguyên. Bà kể: “Tôi không thể quên được hình ảnh cháu bé được tặng chiếc xe đạp khi ấy. Thằng bé học lớp 5 đứng lên nhận chiếc xe đạp mà đầu nó còn thấp hơn cả cái yên xe. Dù vậy, cậu bé khư khư giữ chặt chiếc xe, nhất định không buông ra. Thấy vậy, thương quá, tôi mới cúi xuống ôm bé vào lòng và nhẹ nhàng nói: “Con ơi con, bà đã cho con rồi, con đừng sợ nhé.

Bây giờ con buông tay ra để bà nhờ các chú đưa xuống sân khấu cho con, chứ bây giờ bà cũng không đủ sức khỏe để đưa cái xe xuống dưới sân khấu được. Con cứ buông tay ra để bà nhờ các chú nhé”. Xong, cậu bé dứt khoát nói: “Không đâu bà ạ”. Tôi lại phải nhẹ nhàng: “Bà biết là con sợ đưa cho người ta thì con không được chứ gì? Bà xin hứa với con là bà đã cho con rồi thì con cứ yên tâm, không ai lấy của con đâu”.

Sau khi tôi vuốt ve hồi lâu, cậu bé rưng rưng nước mắt và nói: “Bà ơi, bà cho con thật nhé”. Hình ảnh ấy vừa thương, vừa cảm động vô cùng. Mỗi lần nhớ lại, tôi đều không khỏi xúc động. Ngay lúc ấy, tôi cũng đã rơi nước mắt và khẳng định lại với cậu bé rằng: “Ừ, bà cho con thật, con đừng lo gì cả nhé”. Đấy, hạnh phúc với tôi giản dị từ niềm vui của các con như vậy thôi”.

Giọng bà Thanh nghẹn lại khi nhớ về câu chuyện trao quà khi xưa. Bà cũng bày tỏ rất cảm động và cảm ơn các cấp chính quyền, đặc biệt là lãnh đạo TP Hà Nội bởi những việc làm nhỏ bé của mình lại được các vị quan tâm, nêu gương để lan tỏa việc tốt cho cộng đồng.

Sự tôn trọng của mọi người dành cho bà là động lực để bà cố gắng làm tốt hơn mọi việc. Đặc biệt là với các em nhỏ bà đỡ đầu, các em càng giỏi bao nhiêu, càng tốt bao nhiêu là điều mà bà rất mong đợi. Mọi việc bà làm hôm nay xuất phát từ tuổi thơ của bà, một đứa trẻ sớm mồ côi mẹ rồi không bao lâu lại mồ côi cha và lớn lên trong sự yêu thương, đùm bọc của họ hàng cộng với những nỗ lực không ngừng của bản thân.

Bởi vậy, gặp những hoàn cảnh khó khăn, bà lại muốn chia sẻ, vì suy nghĩ các em nhỏ cũng cần chia sẻ như mình từng khát khao được chia sẻ như thế. Sự chia sẻ ở đây không phải chỉ riêng vật chất mà còn là tinh thần. Bởi vậy, bao giờ cũng thế, đến với các em, bé thì bà ôm vào lòng, lớn thì bà ôm ngang người hoặc nắm chặt tay để các em cảm nhận được những sự quan tâm thật lòng.

Nghe bà Thanh chia sẻ, tôi càng thấy ngưỡng mộ hơn vì sự tinh tế của bà. Trong hoàn cảnh khó khăn, con người cần nhận được yêu thương thật lòng để xoa dịu những tủi thân hiệu hữu từ hoàn cảnh. Bà Thanh thấu hiểu điều đó bởi bà cũng từng lớn lên trong những thiếu thốn như vậy.

Nhật Minh

Nguồn PL&XH: http://phapluatxahoi.vn/hanh-phuc-voi-niem-vui-con-tre-118718.html