Hạnh phúc trong đớn đau...

Để có cuộc sống và c ông việc như hiện nay Trâm Ngọc đã phải qua cơ man thứ gọi là nỉ nộ ái ố ở đời. Đã đến lúc cô cho phép mình nghỉ ngơi, chỉ chuyên tâm vào công việc hiện tại, có quyền mơ về một tương lai hạnh phúc. Vậy nhưng, khi cô nghĩ kết thúc thì mọi chuyện lại mới thực sự bắt đầu...

Trâm Ngọc không phải là loại người sợ đối mặt với khó khăn nhưng chuyện này đã thực sự vượt ra ngoài phạm vi bản thân cô có thể xử lý. Căn bản, người gây ra những chuyện này là cô.

Giỏ trái cây trên tay Trâm Ngọc bất thình lình rơi xuống đất, thân thể cô cứng đờ, á khẩu. Trên bàn khách, ông Nguyễn Hiền vì tiếng động mà ngẫng mặt lên, động tác khựng lại, ly trà trên tay trượt xuống vô định. Ánh mắt hai người chạm nhau, phút chốc vỡ vụn. Nguyễn Tuấn cúi người nhặt giỏ trái cây, đưa tay kéo Trâm Ngọc về với thực tại. Cô lúng túng run rẩy, rút mạnh tay, bỏ chạy ra ngoài trước sự ngõ ngàng của Tuấn, sự ngơ ngác của ông Hiền. Chỉ có bà Tuyết Lan từ bếp đi ra không chứng kiến được sự “bất bình thường” vừa xảy ra đối với cảnh trước mắt nên cơ bản không hiểu.

Ai cũng nói bà Lan sướng vì sống mà không cần phải đau đầu lo cơm áo gạo tiền. Một bước lên xe, chẳng phải chịu cảnh nắng mưa... Đời mà, âu cũng là số phận. Bà Lan không phải lo cái này, cái kia nhưng cuộc sống làm sao có cái gọi là vẹn tròn. Đơn cử, bà lấy ông Hiền ngồi trên đống của nhưng vò võ cô đơn hàng đêm. Chờ mãi, đợi mãi, hết phương này thầy nọ mới có một mụn con là Tuấn rồi cũng chỉ dừng lại ở đó. Đã biết bao lần bà ao ước, ăn ít đi một chút, thậm chí nghèo đi một chút nhưng luôn có chồng ở bên. Đơn giản chỉ là khi trời bất chợt đổ mưa, trong những trận sấm sét đinh tai... ông Hiền sẽ có mặt bên cạnh, đơn giản là nắm lấy tay bà ngay lúc ấy. Ông Hiền thì lại như con ngựa, rong ruổi khắp nơi với những công trình lớn nhỏ. Nếu hỏi ông Hiền nghèo gì nhất thì có lẽ chính là thời gian ông dành cho gia đình.

Thấy Tuấn đã nghề nghiệp ổn định nhưng vẫn không đoái hoài gì đến chuyện lập thất, bà Lan như ngồi trên đống lửa. Nhà bà đã “nghèo” người, nay nhắc đến chuyện vợ con Tuấn lại chẳng mảy may mặn mà gì khiến bà Lan thêm rầu. Qua bạn bè chỉ mối, bà cũng dò hỏi Tuấn nhưng Tuấn chỉ ậm ự cho qua chuyện. Ngày ông Hiền tuyên bố “giải nghệ”, người vui nhất là bà Lan. Bà làm hẳn một bữa cơm thịnh soạn đúng nghĩa để... ăn mừng. Những năm còn công tác, tháng ông về nhà chưa đủ để đếm trên đầu ngón tay, chưa kể về đã vội vàng đi. Cho nên, việc “rửa tay gác kiếm” của ông Hiền đối với bà chính là điều mong chờ nhất.

Lại nói chuyện vợ con của Tuấn, đã đến lúc ông Hiền cũng phải lên tiếng. Khổ thân! cái sự trông ngóng có cháu của đôi vợ chồng bà nó lại tỷ lệ nghịch với sự cầu thị của thằng con trai. Của cải, con cháu ăn mấy đời không hết... cũng chẳng có chút ý nghĩa gì khi nói đến chuyện vợ con mà Tuấn cứ dửng dưng, lãnh đạm.

Bữa cơm chiều muộn, Tuấn tuyên bố ông bà sắp có cháu. Đám cưới sẽ được tổ chức sớm, cuối tuần sẽ dẫn con dâu về ra mắt. Ngắn gọn, dễ hiểu nhưng ngay lúc nhận thông báo cả ông Tuấn bà Lan lại cứ ngây ra, người này nhìn người kia rồi cùng nhau nhìn Tuấn như muốn kiểm chứng. “Ba mẹ nghe đúng hết rồi đó. Muốn con dâu có con dâu, khuyến mãi thêm cháu... quá hời rồi còn gì... Là thật 100%...”, nói xong câu đó, không uống rượu mà mặt Tuấn tự khắc đỏ lên. Cả bữa cơm hai ông bà như đôi chim Cu trẻ cứ ríu ra ríu rít, chuyện qua chuyện về cũng chỉ xoay quanh hôn sự của thằng con trai. Gia thế con dâu sang- hèn không quan trọng, quan trọng là tính nết, cốt cách... mà những thứ này qua lời Tuấn đều “OK” nên ông bà không còn bận tâm suy nghĩ.

Tuấn năm nay 27 tuổi, là Giám đốc Công ty xây dựng Q. tương đối lớn. Công nhận ông trời quá mức ưu ái khi cho Tuấn có một ngoại hình “vạn cô mê”, thông minh, tài giỏi, duy tính cách “lạnh như băng” của anh khiến đám nhân viên luôn có cảm giác đang sống cùng tảng băng. Với nhân viên Tuấn nghiêm nghị, thưởng phạt rõ ràng, nói ít làm nhiều. Chỉ cần “nhiều chuyện”, Tuấn không lưu tình mà sa thải ngay trong vòng một nốt nhạc. Đánh giá về sếp của mình, nhân viên Công ty Q. chỉ một từ ngắn gọn “khó”. Ai cũng muốn chuyên tâm vào công việc của mình để giữ trọn nồi cơm nên phương án tốt nhất là không “va” vào sếp. Nói về cường độ làm việc của Tuấn thì nhân viên cơ quan phải bái phục. Đã không làm thì thôi đã vào công việc thì cơm chẳng buồn ăn, nước chẳng kịp uống.

Cũng chính vì độ “khó” của Tuấn mà thư ký của anh cứ gọi là thay đổi đến chóng mặt. Trong số thư ký của Tuấn có không ít cô vì muốn tấn công, muốn lên giường cùng anh mà ứng tuyển. Tất nhiên nếu vì lý do này thì số thời gian họ làm việc với Tuấn chỉ tính bằng giờ là “nốc ao” ngay. Số còn lại, làm cho có việc, hoặc không có chính kiến... cũng chẳng có kết quả khả quan hơn bao nhiêu. “Có phải Sếp mình gay hay không? Khó như vậy có ma mới lấy...”, đó là một trong những nội dung mà hội “bà tám” của công ty hay rỉ tai nhau. Câu trả lời thì vẫn luôn để trống.

5 tháng Trâm Ngọc làm thư ký của Tuấn. Công việc tốt lên rất nhiều. Trâm Ngọc là cô gái xinh đẹp, ít nói, có năng lực chuyên môn, đặc biệt là giao tiếp rất tốt. Trong những lần theo Tuấn gặp gỡ đối tác, bàn chuyện làm ăn, ký hợp đồng... Trâm Ngọc luôn chỉn chu trong mọi thứ, kết quả đạt được hơn cả mong đợi. Đây là lần thứ 3, Tuấn và Ngọc bay đến TP X. để ký kết hợp đồng. Giữa hai người luôn giữ đúng khoảng cách Sếp và Thư ký. Nhiều lần Tuấn ngờ vực sự đẹp trai trời ban của anh không có giá trị, tại sao một người “khó yêu” như Tuấn cũng dần mềm đi khi tiếp xúc với Ngọc mà cô thì dường như không. Nhiều lần Tuấn định mở lời nhưng luôn thấy Trâm Ngọc tự có khoảng cách nên lại thôi. Nhưng cũng chính sự khác biệt này của Ngọc đã khiến Tuấn càng quan tâm, chú ý thậm chí càng muốn cô là một nửa còn lại của mình.

Tiếng hét của Ngọc đánh thức Tuấn dậy. Đây không phải là mơ. Tuấn và Ngọc đã chung giường tại thành phố X. sau khi hoàn thành công việc. Những mảnh ghép lộn xộn của tối qua nhanh chóng được sắp xếp lại... cả hai nhìn nhau.

Ngọc vẫn luôn né tránh Tuấn, kể cả khi hai người từng đi quá giới hạn vào đêm đó. Tuấn xác định chịu trách nhiệm đối với Ngọc nhưng cô từ chối vì cô cho rằng bản thân cũng có lỗi. Cô không muốn chỉ vì chuyện đó mà Tuấn phải làm điều không có trong dự định tương lai của anh. Hơn nữa gia thế của cả hai quá chênh lệch, cô càng không thể là “đũa mốc lại đòi chọc mâm son”. Những ngày sau đó, Ngọc vẫn làm tốt trách nhiệm của mình, chỉ là khi Tuấn nhắc đến chuyện giữa hai người, cô lảng tránh. Thực ra, với một người xuất sắc như Tuấn, 10 cô gặp thì cả 10 đều yêu, Ngọc không ngoại lệ. Chỉ có điều, Ngọc là người tự trọng, cô biết mình là ai? Cô có quá khứ như thế nào?.

Trong lúc trình hồ sơ cho Tuấn, dạ dày Ngọc cuộn lên, cô bịt miệng chạy thẳng vào WC. Tuấn đứng ngoài cửa 15 phút, Ngọc mới nhợt nhạt bước ra. “Em làm sao vậy? Anh đưa em đi khám...”, Tuấn đỡ Ngọc ngồi xuống ghế. “Không biết sao mấy hôm nay em nôn nao, buồn nôn... ”, Ngọc im bặt, cả hai nhìn nhau như đọc ra được điều gì đó.

Có chết Ngọc cũng không nghĩ cuộc đời mình lại trớ trêu như vậy. Duyên phận của cô và Tuấn mới chính thức lăn những bánh răng gắn kết đầu tiên, tại sao lại có thể dừng. Nhưng nếu tiếp tục, hẳn cô và anh chỉ có khổ đau.

Ngày gặp mặt gia đình Tuấn lần đầu tiên lại bị hình ảnh năm tháng trước của cô đè lên, nhăn nhúm. Người đàn ông cô sẽ gọi là ba chồng đã nhiều lần cùng cô trong phòng VIP tiếp rượu. Đơn giản chỉ là mời rượu nhưng làm sao có thể xóa đi ký ức cô bận trên mình những bộ đồ kiệm vải, lả lướt mời rượu những gã đàn ông “nhìn gái mà chỉ muốn nuốt tươi”. Liệu ông có thể coi như chưa có chuyện gì được sao?.

Đêm trăng tròn chứng kiến nỗi lòng Trâm Ngọc tan nát. Thân thể run lên bần bật, đôi mắt đỏ mọng, thực Trâm Ngọc không biết đang phẫn hận hay sợ hãi. Đặt tay lên bụng, nơi đang có sự sống cựa mình cô cảm thấy mình trở nên bất lực. Đi hay ở, đến hay rời đối với cô bây giờ mà nói cũng đau đớn vô cùng...

Trang Trần

Nguồn CL&XH: https://conglyxahoi.net.vn/doi-song/gia-dinh/hanh-phuc-trong-don-dau-55754.html