Gần 40 tuổi, qua một đời vợ mà mẹ tôi vẫn kén 'dâu tân'

Tôi thật sự muốn có một gia đình, khao khát được yêu. Tôi phải làm sao để thay đổi được mẹ tôi bây giờ.

Tôi năm nay 37 tuổi, hiện đang là nhân viên hành chính trong một cơ quan nhà nước. Tôi từng có một đời vợ, nhưng chúng tôi đã ly hôn.

Vợ cũ từng là mối tình đầu của tôi, chúng tôi yêu nhau hơn 2 năm mới tiến tối hôn nhân. Tôi rất thương yêu vợ, cô ấy hiền lành, đảm đang, chín chắn. Nhưng ngặt nỗi, mẹ tôi lại không ưa vợ, tất cả chỉ vì cô ấy là người nhà quê.

Gia đình tôi là người Hà Nội gốc, mẹ tôi vốn cũng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, xuất thân cao quý. Bố tôi mất sớm, mình mẹ tảo tần nuôi tôi khôn lớn, chính vì lẽ đó nên tôi cũng rất thương và kính trọng mẹ tôi. Tôi cũng từng hứa với lòng, sẽ không bao giờ khiến mẹ phải buồn.

Nhưng kể từ khi tôi kết hôn, tình cảm gia đình tôi không còn như trước nữa. Mẹ không thích vợ tôi, nhưng vì tôi tha thiết cưới nên bà đành chấp nhận. Tôi không biết rằng, quyết định đó của tôi sau này lại trở thành nguồn cơn cho mọi khổ đau, thiệt thòi của vợ.

Vợ tôi hiền lắm, cô ấy nhún nhường, cam chịu, một lòng một dạ với mẹ chồng, với gia đình, nhưng mẹ tôi vốn sẵn ác cảm nên lúc nào cũng khó dễ với vợ. Dò xét, chỉ trích cô ấy đủ đường. Tôi biết vợ thiệt thòi, mẹ tôi vô lý, nhưng tôi không thể lớn tiếng hay trách mắng mẹ được. Bởi nghĩ đến mấy chục năm mẹ vất vả, cực nhọc vì tôi, tôi lại chẳng đành.

Đến tận khi vợ tôi sinh con, mối giữa gia đình tôi vẫn không cải thiện gì, thậm chí còn căng thẳng hơn. Bởi bất đồng giữa cách chăm con. Vợ tôi chăm con một kiểu, mẹ tôi lại muốn chăm cháu sang kiểu khác. Vậy là hai mẹ con cứ suốt ngày lục đục. Vợ tôi thậm chí còn mắc chứng trầm cảm sau sinh. Có thời điểm, vì không chịu nổi, vợ nói tôi ra ngoài ở riêng, nhưng tôi làm sao có thể, tôi làm sao để mình mẹ tôi sống được. Vậy là hai mâu thuẫn.

Ảnh minh họa

Mẹ tôi biết chuyện vợ muốn ra ở riêng thì càng ghét cô ấy hơn. Bà không nói chuyện, thậm chí không thèm bế cháu, coi như cô ấy không tồn tại trong nhà. Có lần bà ốm, bà thuê ô sin đến chăm chứ nhất quyết không để con dâu động tay vào.

Đến năm con tôi 3 tuổi thì tôi ly dị. Thú thực, tôi thương vợ, tôi bất tài không thể khiến cô ấy hạnh phúc, tôi cũng không có cách hòa giải mối mẹ chồng - nàng dâu, khiến cô ấy bao năm mòn mỏi, thiệt thòi. Chính vì thế, dù còn thương, còn yêu chúng tôi cũng quyết tâm giải thoát cho nhau, thôi coi như hết duyên, hết phận.

Vì con nhỏ nên tôi đồng ý cho cô ấy nuôi con, tất nhiên tôi vẫn qua lại chăm con, hỗ trợ tiền nong đầy đủ. Chắc chẳng có nào như chúng tôi, ly hôn rồi, cả tôi và vợ lại còn thấy dễ chịu hơn, thoải mái hơn, chúng tôi đối xử với nhau như bạn bè, như tri kỷ.

Gần 3 năm sau, vợ tôi tái hôn. Đó là một người đàn ông thành đạt, hiền lành, chúng tôi thậm chí cũng đã gặp nhau. Tôi thấy tin cậy người đàn ông ấy, cu Tít cũng quấn quýt anh ta. Dù trong lòng buồn đến nặng trĩu, nhưng tôi vẫn thực tâm chúc vợ tôi hạnh phúc, mong rằng người mới sẽ cho cô ấy một mái ấm thực sự, điều mà tôi không làm được.

Một thời gian dài trôi qua, tôi quen với Chinh qua giới thiệu của bạn bè. Chính cũng từng đi qua một lần đổ vỡ giống tôi. Cô ấy kém tôi 5 tuổi. Lần đầu tiên gặp Chinh, tôi đã thấy có cảm tình. Cô ấy có nét gì đấy rất giống vợ tôi. Từ cách chuyện trò, cười nói, sở thích... tất cả đều khiến tôi rung động...

Chinh nói, của cô ấy cũng từng là người rất tốt. Hai người yêu nhau, cưới nhau tự nguyện, nhưng một thời gian, anh ta sinh ra thói cờ bạc, rượu chè, đánh đập vợ con. Vì không chịu nổi nên cô ấy đề nghị chia tay.

Nghe Chinh nói, tôi thấy thương vô cùng. Rồi dần dần, chúng tôi xích lại gần nhau, cùng cảnh nên chúng tôi hiểu và thông cảm cho nhau nhiều hơn. Chẳng bao lâu, tôi thấy mình thật sự yêu và muốn được chung sống với Chinh.

Nhưng thật không ngờ, lại một lần nữa, chuyện tình cảm của tôi vấp phải sự cấm cản của mẹ. Bà nói, bà không chấp nhận được một cô con dâu đã trải qua một cuộc hôn nhân, lại có cả con riêng như thế. Mẹ tôi nói, nhà này dòng dõi cao quý, phải kén được nàng dâu tương xứng, môn đăng hộ đối mới được.

Chinh biết chuyện, cô ấy buồn và có ý lảng tránh tôi. Tôi thật sự rất buồn. Tôi không biết làm cách nào để thay đổi được mẹ tôi đây. Tôi yêu Chinh và tôi không muốn lại để vụt mất tình yêu này nữa. Tôi cô đơn lâu quá rồi, tôi khao khát được yêu, khao khát có một gia đình biết bao. Tôi phải làm sao bây giờ?.

Theo Phạm Thị Thảo/Khỏe & Đẹp

Nguồn Doanh Nghiệp: http://doanhnghiepvn.vn/doi-song/gan-40-tuoi-qua-mot-doi-vo-ma-me-toi-van-ken-dau-tan/20200404080612742