Dành cho em, những hương hè xa vắng

Hoa nhài đã khô, hoa mẫu đơn chưa nở. Chiều hôm qua, lúc xuống nhà, tiện tay cầm kéo cắt một nhành lá hạnh nhân xanh để trong lọ nước trên bàn. Thế là căn phòng có lá, có hoa, có hương thơm và ánh sáng, có tàn phai và đợi mong. Có hồi ức.

Hoa nhài đã khô, hoa mẫu đơn chưa nở

Thời gian rỗi rãi,
bàn chân còn chưa bước trên đường lớn
Người thân yêu ơi, xin vì em mà thôi sầu muộn
Lòng như chiếc lá, tim như cuống lá
Xanh rất xanh dưới nắng hạ đầu

Hoa nhài thơm hơi quá, cánh lại mỏng dẹt, không tròn dày như hoa nhài quê mình. Nhớ mùa hè năm ngoái, ở siêu thị bán một loạt nước hoa bèo bọt. Đi siêu thị cùng Freya, cả hai đứa cười ngất vì tên nước hoa là adopt' (thuần phục), gợi nhớ đến trang web làm quen nổi tiếng adopteunmec (thuần phục một anh chàng), thế là hí hửng tặng bạn và chọn cho riêng mình một lọ làm kỷ niệm.

Lần ấy mua loại hương nhài, xức vào cổ tay mùa hè, hương thơm dậy lên như mùi trái cây chín. Mà cũng chả phải, nó là cái gì đó trộn lẫn của hoa và quả, mùi mơ chín đỏ nồng nồng, mùi hoa căng lên dưới nắng trưa Địa Trung Hải. Mùi của mùa hè chao liệng giữa gió biển, núi đồi, và rừng cây. Cũng may không phải nước hoa xịn, nên vừa xức một lát, hương nồng bay mất, chỉ còn trên da một niềm dịu dịu, khẽ khàng, hít hà kỹ mới thấy thơm . Thành ra lại tươi mát, và dễ chịu.

Minh họa: LÊ HẢI.

Minh họa: LÊ HẢI.

Thế đấy, mùa hè có hoa nhài, có nước thơm, có ban công sáng, có thành phố ắp đầy khách du lịch, có những ngôi nhà với bức tượng chạm khắc công phu trên cổng gỗ, có con ngõ nhỏ nhiều hoa tươi, có tháp đồng hồ gióng những hồi chuông vào mỗi giờ tròn, có đài phun nước mát lành yên ả, có hàng cây tiêu huyền mộng mơ tán phủ rợp trên đầu khách bộ hành, có trạm dừng chân đèn đỏ người qua người lại kịp ngắm nhìn nhau, thầm nghĩ xung quanh toàn giai xinh gái đẹp. Thành phố gì mà duyên dáng, yêu kiều, vừa có cái sang chảnh hoàng tộc, lại nhí nhảnh lí lắc như cô tiểu thư miền thôn dã. Thành phố đã đánh bẫy mình từ nhiều năm về trước.

Bạn của mình, bạn gái thân của mình. Mùa hè trong thành phố, bạn giờ trong kỷ niệm. Nhớ những buổi chiều hai đứa cặp kè vác chai Desperados ngồi bệt trên quảng trường Albertas, nghe nghệ sĩ đường phố chơi nhạc, hát hò. Nhớ những buổi đêm trong công viên, chúng mình mò vào chỗ chiếu phim ngoài trời, ngồi nghếch mắt xem vở hài "Đám cưới Italy" rồi cười khề khà bảo gã diễn viên đúng là loại vô duyên. Xung quanh mình, từng đàn đom đóm lập lòe sáng tắt, mùi cỏ tươi và rễ cây, những bông hoa nhỏ dại. Mình tin rằng đó là mùa hè đẹp nhất mà chúng ta từng đi qua. Và đó là một trong những tình bạn trìu mến nhất mà chúng ta từng đánh mất.

Cứ thế êm dịu vô cùng, mùa hè ạ. Được đi dạo lúc chiều tà trong thành cổ, nhón chân trên những bậc cầu thang của một ngôi nhà cũ vừa sơn sửa lại, bước vào căn hộ của chị Gaelle. Gian bếp có cửa sổ mở ra nhà thờ Madeleine. Lần đầu tiên nhìn thấy lưng nhà thờ ở view này, không có ráng chiều, chỉ vài cụm mây trắng lững lờ, màu trời xanh phơ phất, tiếng nhạc nhè nhẹ chảy trôi từ radio.

Cứ thế êm dịu, êm dịu vô cùng, mùa hè nhỉ. Hết cuộc trà khuya, mình lại cuốc bộ về nhà. Mặt trăng thì tròn, đàn sao thì sáng. Hoa mẫu đơn chưa nở trên bàn, hoa nhài đã khô bên kệ tủ. Nhành cây hạnh nhân hái hồi chiều đặt trong bình nước, màu lá xanh lên mát mắt. Làn hương mảnh dẻ này, ánh trăng thanh thanh này, sự yên lặng dịu dàng xa vắng. Điều gì đó vừa có thật, vừa mơ hồ, chạm vào da tay, rồi lại chấp chới bay đi mất. Điều gì đó phù du, như là một câu chuyện tình.

Xách ghế ra ban công ngồi nghe lời ca:

Không còn mùa thu, trăng rơi bên thềm.

Không còn mùa thu, không còn, không còn...

Tản văn của LAN TỬ VIÊN

Nguồn QĐND: http://www.qdnd.vn/van-hoa-giao-duc/van-hoc-nghe-thuat/danh-cho-em-nhung-huong-he-xa-vang-545795