Cuối đời còn vướng vòng lao lý

Đứng trước bục khai báo là cụ ông đã ở tuổi 80. Chính cụ cũng không ngờ ở cái tuổi 'gần đất xa trời' lại còn phải đứng đây khoác lên mình tội danh 'cha giết con'...

Cũng chẳng ai ngờ rằng, người đàn ông già nua Lô Văn Viên (SN 1939, trú bản Bà, xã Hữu Kiệm, H. Kỳ Sơn, Nghệ An) với dáng vẻ tiều tụy đứng kia là hung thủ đã gây ra vụ án mạng kinh hoàng trước đó. Vậy nhưng khi đối diện với hình ảnh người đàn ông khắc khổ ấy, người dự khán lại thấy ông đáng thương nhiều hơn là đáng trách!

Ở cái tuổi của ông, mắt không còn tỏ tường, tai nghe câu được câu mất cũng là điều dễ hiểu. Nói cho cùng cái sự khổ cực thiếu thốn đã làm cho con người ông kiệt quệ về sức lực đáng kể. Khó khăn về vật chất, thiếu thốn về tinh thần đó cũng chính là một trong những xúc tác khiến cuộc đời ông rơi vào bế tắc. Đối với cụ ông Lô Văn Viên, việc “nhớ nhớ quên quên” như một sự trừng phạt kể từ ngày ông gây ra cái chết cho đứa con trai. Chính vì sự “trớ trêu”, cái gì ông có thể quên nhưng riêng về ngày xảy ra án mạng lại như một bức tranh đậm nét in hằn trong trí nhớ của ông khiến ông đau đớn vô cùng.

Từ lời của ông câu chuyện một lần nữa được tái hiện, khoảng 19 giờ ngày 9/6, ông đi làm vía cho một gia đình trong bản. Sau khi xong, ông Viên ở lại ăn cơm, uống rượu cùng gia chủ. Đến khoảng 21 giờ cùng ngày khi về nhà thì thấy con trai là Lô Văn Vông (SN 1971) đang ngồi ở khu vực bếp. Thấy cha về, anh Vông nói “Đi nhà họ thì ăn uống cho bằng hết”. Nghe con nói vậy, ông đáp “Tau không ăn hết, mà uống rượu không phải uống rượu của mi, tau uống của họ mà chỉ uống 3 chén thôi”. Sau câu chuyện ấy, ông Viên tiếp tục nhắc đến việc con trai không chịu lấy vợ “Mày không chịu lấy vợ sau này bố mẹ chết thì mày không biết ở với ai”. Ông nói cũng là bởi ông lo cho tương lai của thằng con trai mình. Ông đã ở cái “tuổi xưa nay hiếm”, sống đây chết mai... cũng chỉ mong con sớm yên bề gia thất để an lòng. Vậy nhưng Vông đã không nghĩ thế.

Bị cáo Lô Văn Viên

Bị cáo Lô Văn Viên

Vông “vả” vào mặt cha mình bằng câu nói không phải là dao nhưng lại cứa vào tim ông đầy nhát đau đớn “Có chết thì chết ngày hôm nay đi”! Bực tức vì đứa con trai nói hỗn, ông Viên đáp: "Nói chuyện với bố mẹ thì như con chó". Con trai ông tiếp tục cãi lời: "Chó còn hơn ông". Từ câu nói của Vông, hai cha con họ bắt đầu cãi nhau to tiếng. Trong cơn nóng giận ông vào buồng ngủ lấy ra một con dao nhọn chém trúng đầu anh Vông khiến anh ngã ra nền nhà. Bực vì bị chém, anh Vông dùng hai tay bóp cổ, xô cha ngã xuống.

Lúc này ông Viên chẳng khác nào con sói già lên cơn “say máu” dùng chân đạp mạnh vào người anh Vông ngã ra sau rồi tiếp tục dùng dao chém 4 nhát vào người con trai mình. Nghe tiếng ồn ào, nhiều người dân đã đến can ngăn cha con ông Viên. Con trai ông mặc dù được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện nhưng đã tử vong vì vết thương quá nặng. Sau khi ra tay tước đi mạng sống của con, ông Viên ra đầu thú và khai nhận hành vi phạm tội sau một ngày gây án.

Nói đến cái chết của con trai, ông Viên bật khóc. Ông những nghĩ, quả bao tháng ngày qua ông đã vì sự yên ấm của gia đình mà nhẫn nhịn con. Vậy tại sao hôm đó ông không tiếp tục làm thế, tại sao lại không làm thế! Nếu như lúc Vông nói những câu như muối xát ấy, tai ông ù đi, hoặc điếc luôn đi cũng là một nhẽ. Tại sao lúc ấy ông lại nghe rõ đến thế để rồi nhận lấy cái kết như ngày hôm nay. Ông dằn vặt bản thân, cũng vì vậy mà từ khi Vông không còn ông đã suy sụp hẳn. Đến cả đứng đó để nghe HĐXX thẩm vấn, đôi chân ông đã không còn sức.

Ông nói trong nước mắt, ông rất buồn bởi 6 năm nay giữa ông và con trai Lô Văn Vông không có tiếng nói chung. Là ông đã nhịn nhiều thứ nhưng quả thực đến cái việc con không cho mình ăn cơm chung thì ông bực lắm. “Năm 2014 nó tuyên bố, ai làm được, kiếm được thì người ấy ăn chứ không ăn chung mâm nữa. Trong khi nó còn trẻ, khỏe, còn làm lụng được còn tôi già yếu, ốm đau mà nó không cho tôi ăn cùng. Từ đó đến nay, tôi đi cúng được đồng nào chỉ đủ tiền mua mì tôm hay cá về tự nấu ăn, vợ tôi thì lúc ăn với tôi, lúc ăn với nó”, ông Viên buồn bã.

Cũng theo lời của ông Viên, do xuất phát từ việc không ăn chung với nhau nên thỉnh thoảng giữa hai cha con lại xảy ra mâu thuẫn và cãi cọ. Ông có 6 đứa con nhưng 4 đứa đã lập gia đình ở riêng với vợ con nên ông không muốn phiền đến. Trong nhà còn có hai đứa con sống chung là Vông và con trai út sinh năm 1981. Cả hai đứa đều chưa lấy vợ, chưa kể đứa út nghiện ma túy nên ông cảm thấy buồn chán và nhục nhã với xóm giềng. Cũng vì lẽ đó mà ông nhiều lần khuyên Vông lấy vợ nhưng Vông luôn cãi lại khiến mối quan hệ cha con chẳng thuận hòa.

Nói về lý do ra tay sát hại con, ông Viên cho rằng một phần do lâu nay bị con trai hắt hủi, mâu thuẫn âm ỉ mà nên. “Bị cáo còn bực tức chuyện con trai chửi mình “không bằng con chó” nên đã không kiềm chế được bản thân và vào buồng lấy dao ra chém bừa. Sau khi gây ra sự việc, bị cáo rửa tay chân rồi vào buồng ngủ, sáng hôm sau bị cáo bắt xe đến nhà con trai ở bản Lạ, xã Lượng Minh, H. Tương Dương trốn, sau đó nghe tin CA đang tìm mình nên mới quay về đầu thú. Bây giờ bị cáo thấy ân hận về việc mình làm”, ông Viên thuật lại.

Tức giận chửi qua chửi về rồi chuyện đâu lại để đó, ông không hề muốn lại càng không hề nghĩ đến sẽ tước đi mạng sống con trai mình. Bây giờ thì mọi sự ân hận đã trở nên quá muộn màng. Ở tuổi 80, thời gian của ông chỉ có thể đếm bằng ngày nhưng ông lại tự vận vào mình cuộc sống không được an yên lúc về già. Ông lại nghĩ, thực ra những thứ vào miệng không độc nhưng những thứ tuôn ra từ miệng quả là độc. Phàm chúng ta đã học nói, phải chăng chúng ta cũng cần học im lặng. Im lặng để không gây tổn thương cho người khác và cho chính bản thân mình. Đặc biệt, ở mối quan hệ cha con, trong bất cứ cuộc “khẩu chiến” nào thì sự chiến thắng cũng chính là thất bại...

HĐXX TAND tỉnh Nghệ An nhận định, hành vi của ông Viên nguy hiểm cho xã hội, chỉ vì mâu thuẫn nhỏ nhặt trong cuộc sống đã dùng dao cướp đi tính mạng của con trai mình. Bị cáo có tình tiết giảm nhẹ như thành khẩn khai báo, từng có thời gian dài đi bộ đội tham gia chiến đấu tại Lào và nay đã tuổi cao sức yếu. Trong vụ án này, bị hại cũng có một phần lỗi. Căn cứ vào các tình tiết tại phiên tòa, HĐXX tuyên phạt ông 5 năm tù về tội “Giết người”. Do tuổi già, sức khỏe yếu nên ông Viên được tại ngoại chờ ngày thi hành án.

Hình ảnh ông Viên run rẩy, lọ mọ đưa chiếc túi xách đựng tư trang cá nhân lên vai, cúi chào HĐXX một cách cung kính như muốn nói lời cảm ơn rồi ra về khiến ai chứng kiến cũng cay nơi sống mũi. Cuộc sống luôn nghiệt ngã, đối với những người sống chân chất ở làng quê nơi mà khó khăn trở thành... “đặc sản” thì câu chuyện của gia đình ông Viên chính là bức tranh buồn u ám. Một bức tranh được phủ lấp bởi máu và... nước mắt!.

Trang Trần

Nguồn CL&XH: https://conglyxahoi.net.vn/ban-an-luong-tam/loi-sam-hoi/cuoi-doi-con-vuong-vong-lao-ly-26881.html