Có vết thương nào không lành đâu anh

Nam chơ vơ trong căn hộ này, chỉ sau hai năm chung sống. Nam đã không thấy Quỳnh đâu khi anh trở về trong một chiều muộn.

[…]

Nàng nhìn ngắm khắp căn phòng rồi chắc giọng: “Em sẽ biến nơi này thành thiên đường của hai ta”. Nàng còn nói rằng nhà là nơi mình muốn về, nên đừng bao giờ để quán xá, phố phường níu chân mình lại. Sau giờ làm việc, nàng muốn về nhà, để hưởng thụ trong tổ ấm của mình. Chỉ cần nghe vậy, Nam thấy trong lòng lâng lâng hạnh phúc.

Với anh, nơi nào có nàng, nơi đó đã là thiên đường rồi. Hôm sau, nàng xắn tay áo, mặc quần short, một tay cầm thước dây, một tay cầm viết chì đo đo, vẽ vẽ. Với diện tích nhỏ này, để cho rộng hơn, nàng thay vị trí của bàn bằng các loại kệ gỗ.

Nam phụ trách việc khoan kệ, dán tường, dời thứ nọ thứ kia cho hợp lý theo chỉ đạo của nàng. Những loại dây leo có màu xanh, bé bé, xinh xinh được nàng mang về treo nơi cửa sổ, giá sách.

Nàng xếp gọn những thứ đồ đạc ít dùng lên gác, để chừa chỗ cho ánh nắng có thể tràn vào căn phòng mỗi buổi sáng. Qua sự sắp xếp của nàng, căn phòng gần như lột xác, nhìn hiện đại và có không gian hẳn.

Nhìn nàng lem luốc, mồ hôi nhễ nhại, Nam xót xa bảo: “Anh hứa sau này nhất định sẽ chuyển đến một nơi tốt hơn”. Nàng cười hồn nhiên: “Lỡ em chỉ thích nơi này thì sao?”.

Nam nhìn sâu vào đáy mắt nàng, rõ ràng không hoàn toàn như vậy. Có người con gái nào không thích sự tiện nghi, thơm tho, mới mẻ kia chứ, nhất là gian bếp - khi nàng là người đam mê những công thức và món bánh.

Nam hiểu những gì nàng đang nghĩ cho anh, vì vậy anh càng thêm trân trọng và yêu nàng nhiều hơn. Trong vòng tay anh, nàng thì thầm: “Em thích nơi này. Em còn muốn chúng ta sẽ già đi ở nơi này nữa. Nhưng anh hứa là không được bỏ lại em một mình đâu đấy!”.

Vậy mà chính nàng là người bỏ lại.

 Sách Qua những miền yêu. Ảnh: Q.M.

Sách Qua những miền yêu. Ảnh: Q.M.

Nam chơ vơ trong căn hộ này, chỉ sau hai năm chung sống. Nam đã không thấy Quỳnh đâu khi anh trở về trong một chiều muộn. Toàn thân Nam rã rời như có thể chia ra làm nhiều mảnh. Cứ mỗi ngày chen chúc dưới lòng đường đông người là Nam lại rệu rã.

Nếu nói rằng Nam luôn bị áp lực khi ở chỗ đông người thì thật khó tin, chẳng có căn bệnh nào như vậy, nhưng Nam đã muốn bỏ tất cả để đi khỏi đây, cho đến khi gặp nàng.

Quỳnh là người đã giữ chân Nam ở lại thành phố này. Vì vậy, Nam từng nói với Quỳnh: “Không có em, anh chẳng biết phải sống như thế nào”.

Có thể Quỳnh cho đó chỉ là câu ngôn tình đã nghe quen của những gã trai chung quanh mình, nhất là dành cho một cô gái đẹp như Quỳnh, nhưng với Nam là thật.

Nam như bị kéo tuột xuống nền nhà, anh khuỵu hẳn gối, bao nhiêu sức trai trẻ của một thanh niên ba mươi tuổi tan biến trong tích tắc. Nam thấy choáng váng thật sự.

[…]

“Hay cô ấy có người khác?” - Nam cũng từng nghĩ đến tình huống này. Quỳnh xinh đẹp, thông minh, tràn đầy sức sống, đúng với mẫu phụ nữ hiện đại mà nhiều anh chàng mê mẩn.

Nhưng nàng hoàn toàn không phải mẫu người dễ thay đổi. Vả lại, trong suốt quãng thời gian mà nàng gọi là sống thử với Nam, nàng luôn nghiêm túc và rõ ràng. Nàng từng đề nghị với Nam, khi có bất cứ sự đổi thay nào đó, Nam chỉ cần nói với nàng một tiếng.

Nàng sẽ không ràng buộc, không níu kéo những thứ không thuộc về mình. “Hay do Nam không có tương lai? Con gái bây giờ thực dụng lắm!”, đó cũng là điều Nam nghĩ ngợi nhiều nhất.

Bất cứ một gã đàn ông nào, khi đã yêu đều mong muốn mang lại cho người yêu một cuộc sống đầy đủ và trọn vẹn nhất. Nàng nhìn thấu được nỗi khát khao ấy của Nam. Vả lại, nếu chạy theo đồng tiền, nàng đã gật đầu với những gã đàn ông giàu có khác chứ không phải Nam.

Những ngày tháng cũ lần lượt được tua lại tựa như thước phim quay chậm.

[…]

Nam nhớ lại trong giấc mơ đêm qua, anh tỉnh dậy khi hương tình ái còn nồng nàn trong chăn gối, vòng tay anh siết chặt lấy vợ - người mà anh cứ ngỡ là Quỳnh, khi cô ấy xuất hiện trong giấc mơ, sừng sững trước niềm hạnh phúc vỡ òa của Nam, không một lời giải thích cho sự mất tích bấy lâu, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải em muốn sẽ cùng anh già đi ở nơi này sao?”.

Rồi Nam choàng tỉnh, thấy trong vòng tay mình là Ngân. Gần như hầu hết lần ái ân nào với vợ, anh đều nghĩ đến Quỳnh. Vợ Nam thừa tinh tế để nhận ra điều đó. Hơn một lần cô ấy đã bỏ Nam lại nơi này. Nhưng đó chỉ là những dỗi hờn rất đỗi đàn bà.

Từ ngày cưới nhau, cô ấy cũng không bao giờ là ẩn số khiến anh đau đầu tìm kiếm. Ngân hiền lành và vị tha trong tình yêu. Khi Ngân giận, chỉ cần cuộc điện thoại của Nam, Ngân sẽ trở về nơi này, nắm lấy tay Nam, nhẹ nhàng dìu anh vượt qua những tháng ngày thanh xuân rệu rã. Rồi họ sẽ làm lại từ đầu. Như lời của Ngân từng nói với Nam: “Có vết thương nào không lành đâu anh!”.

Trong khi Nam tìm quanh quất khắp nhà, xem có tờ giấy nào của Ngân để lại không thì cô xuất hiện trước cửa phòng với bó hoa rất to: Hoa thạch thảo. Giọng Ngân hồ hởi như đang kể chuyện vui: “Anh biết không, người đàn bà bán hoa kỳ lắm, hỏi em mua hoa làm gì nhiều vậy, em nói mua hoa cúng, bà ta cự em quá trời, nói ai lại cúng hoa thạch thảo”.

Ngân hạ giọng nhẹ tênh: “Mà chắc bà ấy không để ý, chứ năm nào ngày ngày em chẳng mua hết số hoa thạch thảo trong thùng. Chị Quỳnh rất thích loại hoa này mà!”.

Nam lại gần bó hoa Ngân để trên kệ, anh nâng nhẹ những cánh hoa màu tím trong lòng bàn tay, chúng khẽ rung lên, Nam như nghe được những thanh âm về tình yêu, nhớ mong và ước hẹn sẽ ở bên nhau cho đến cuối cuộc đời mà Quỳnh từng nói với Nam về ý nghĩa của loài hoa ấy!

La Thị Ánh Hường / NXB. Văn hóa - Văn nghệ TP.HCM

Nguồn Znews: https://zingnews.vn/co-vet-thuong-nao-khong-lanh-dau-anh-post1163928.html