Chuyện cảm động của cô phụ xe buýt và bà lão nghèo, bệnh tật trong đêm mưa Sài Gòn

Giữa nhịp sống hối hả của Sài Gòn, khi con người bận chạy theo những giá trị vật chất thì câu chuyện dưới đây sẽ giúp bạn nhận ra ở đâu đó trong cuộc đời này, vẫn còn những tình cảm ấm áp mà người xa lạ dành cho nhau. Mặc cho ngoài trời mưa như trút nước, cô phụ xe buýt lớn tuổi đã sưởi ấm trái tim của những người đi xe bằng một hành động đẹp.

Mới đây, một tài khoản Facebook H.N đã đăng tải trên trang cá nhân của mình về một cô phụ lái trên chuyến xe buýt vào một buổi tối mưa giông, gió lớn ở Sài Gòn.

Câu chuyện kể về một người phụ nữ với mái tóc hoa râm, ở cái độ tuổi đáng lẽ cô nên ở nhà hưởng thụ những ngày tháng nghỉ ngơi của tuổi xế chiều, thì cô vẫn miệt mài mưu sinh.

H.N kể lại hành trình mệt mỏi của mình từ Long An đến quận Bình Tân, ngoài trời những cơn mưa bắt đầu nặng hạt. Đón cậu là nụ cười niềm nở của một cô phụ xe đã khá lớn tuổi, trong khi cậu còn loay hoay tìm thẻ xe buýt của mình thì cô đã hiền hòa nói "đưa cô ba ngàn thôi", để cậu đỡ phải mất công tìm thẻ trong cơn mưa.

Câu chuyện được H.N kể lại trên trang cá nhân của mình.

Có thể với nhiều người thì vài ngàn đồng không đáng là bao, thế nhưng với H.N thì có lẽ cậu đã có được một sự ấm lòng giữa cơn mưa lạnh ở Sài Gòn.

Nếu như câu chuyện chỉ có vậy thì cũng không có gì đáng nói, H.N tiếp tục kể: Băng ghế sau của chuyến xe buýt có một cụ già đang lặng lẽ ôm lấy cái chân đau của mình mà rơi nước mắt. Tuổi già ấy mà, những ngày mưa như trút nước cũng là ngày các cơn đau nhức ghé thăm. Chẳng biết những giọt nước mắt của cụ là vì đau đớn của tuổi già hay do những tủi thân của tuổi xế chiều này.

Cô phụ lái tuy rằng mái tóc đã điểm bạc nhưng vẫn còn rất nhanh nhẹn, sau khi sắp xếp ổn định hành khách, cô đi đến ngồi trước mặt cụ già ân cần hỏi han bằng chất giọng sưởi ấm cả chuyến xe.

Cụ già sống bằng nghề lượm ve chai đã chục năm nay rồi, cả đời gom góp xây nhà xây cửa cho con cái, nuôi chúng nó lớn lên thành người, nhưng thôi thì cũng là cái phước chẳng bằng người ta. Những ngày mưa gió, người mẹ già đau nhức đến không bước đi được mới dám kêu con cái đi đón, ấy thế nhưng nước mắt thì luôn chảy xuôi, chẳng đứa con nào chịu đi đón cụ, mặc cho cụ vật lộn cùng những cơn đau của tuổi già và cơn mưa nặng nề vô tình.

Cô chẳng biết cụ là ai, nhưng dường như sự đồng cảm của những người phụ nữ đã đi đến nửa kia của cuộc đời, cô lặng lẽ rút tiền để bên hông: "Hay tui cho chị mượn một triệu, đi khám đi chứ để vậy không ổn".

Cô phụ lái với mái tóc hoa râm đầy tình người.

Bà cụ rơi nước mắt trên khuôn mặt đã quá mệt mỏi với cuộc sống, chỉ xua tay không nhận, mượn rồi lấy gì mà trả lại người ta.

Gần đến nhà bà cụ, cô loay hoay cùng vài cậu thanh niên nữa giúp đỡ cụ bê đồ xuống xe, đoạn đường từ trạm xe buýt vào nhà cụ còn phải đi vào một con hẻm khá xa, cuộc đời người phụ nữ đã đi qua bao nhiêu chặng đường, vậy sao thấy đoạn đường về nhà tưởng như gần mà lại xa đến thế

Giúp đỡ cụ già xong xuôi, cô hơi bức xúc nói với cụ phải kêu con cái ra rước, trời mưa to gió lớn mà tụi nó không thương mẹ già tần tảo thì cũng thật chẳng còn gì để nói nữa.

Cô bước lên xe, cơn mưa làm ướt đẫm bờ vai và mái tóc điểm bạc, đôi mắt nhìn xa xăm vào những hạt mưa nặng nề trút xuống. Mấy cậu thanh niên trên xe cũng chỉ ca thán vài câu về sự vô tâm của những đứa con mà cụ đã dành cả cuộc đời nuôi lớn, chăm lo cho chúng.

Còn cô, một người phụ nữ cũng đã lớn tuổi, cô rơi vào trầm tư của sự đồng cảm, của sự thương xót lẫn nhau. Cô với bà cụ cũng chỉ là những người qua đường vô tình gặp nhau, nhưng sao sự quan tâm của cô lại ấm áp hơn cả những người thân họ dành cho nhau.

Sài Gòn vẫn mưa, chuyến xe vẫn đi như cái cách vận hành của cuộc sống. Khi mà mới đây thôi, cũng trên một chuyến xe khách, một người phụ lái nào đó cố tình quấy rối hành khách trên chuyến xe của mình, thì hôm nay, một người phụ nữ lớn tuổi khác lại thắp lên ngọn lửa sưởi ấm những người đi xe buýt.

Mỗi ngày trôi qua luôn quay cuồng với sự phát triển không ngừng của xã hội, thế nhưng đôi khi chúng ta chỉ cần một chút tình người nhỏ bé như vậy dành cho nhau mà thôi. "Nhân chi sơ, tính bản thiện", chúng ta cũng chỉ cần một hành động, một nghĩa cử tốt đẹp dành cho nhau, như vậy thôi cũng đủ để nuôi nấng những ngọn lửa tình người không thể dập tắt.

Mạn Ngọc

Nguồn Dân Sinh: http://baodansinh.vn/chuyen-cam-dong-cua-co-phu-xe-buyt-va-ba-lao-ngheo-benh-tat-trong-dem-mua-sai-gon-d99593.html