Chúng ta là gì của nhau?

Anh, chúng mình là gì của nhau? Là cô em gái nhỏ suốt ngày than khóc, miệng không bao giờ ngừng kêu chán đời, là đứa bạn gái đã đi cùng anh suốt những tháng năm nhi đồng...

Tất cả những cương vị ấy – anh trai, em gái, bạn thân, nơi nương tựa, gia sư, học trò..., chúng mình đều là của nhau hết rồi,

Nhưng chúng mình lại không phải là người yêu của nhau.

Chúng mình chưa, và sẽ không bao giờ là người yêu của nhau.

Em còn nhớ y nguyên, đó là ngày mùng tám tháng một lạnh lẽo. Miền bắc lạnh tê tái, lạnh đến nỗi dù đã mặc đến ba chiếc áo len, da và môi em vẫn cứ tái đi vì lạnh, còn hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập. Gió từng đợt thổi, Hà Nội chìm sâu vào giấc ngủ hồn nhiên. Lúc bấy giờ em đang học lớp mười hai, chỉ còn khoảng gần sáu tháng nữa em sẽ tham gia kì thi THPT Quốc gia, tiếp nỗi ước mơ Đại học của bố mẹ.

Ảnh minh họa: Phương Huyền

Ảnh minh họa: Phương Huyền

Ngày mùng tám tháng một, không chỉ là ngày cách kì thi quan trọng nhất cuộc đời em gần sáu tháng, mà còn là ngày em chọn để bày tỏ hết những tình cảm của em dành cho anh, chàng trai lúc nào cũng ở cạnh em để em dựa vào khi chênh vênh trước sóng gió.

Gió vẫn thổi, em nhắn tin hẹn anh đến quán cà phê nhỏ trên đường Hồng Hà – quán cà phê chỉ bán cà phê sữa và cà phê đen, đến menu còn chẳng có. Gọi là quán nhưng cũng chỉ là nơi những người yêu cà phê mở ra để hội họp, được khởi xướng bởi một bà cô đã quá độ xuân thì.

Cả em và anh đều thích ghé lại đó để học bài, vì ngày thường quán rất vắng, có khi cả buổi chiều chỉ có hai thực khách thích phiêu lãng ghé qua.

Là em và anh.

Em bảo anh, tan giờ làm nhớ qua, vì em vừa được giao cả đống bài toán khó ơi là khó, không gặp không về.

Nhắn xong, em order một cà phê sữa nóng, thả hồn qua cửa sổ, ngắm đoàn xe qua lại như mắc cửi đằng trước con đường gốm sứ. Ai cũng vội như có người đang chờ, chắc anh ở con đường nào đó trong lòng Hà Nội nhỏ bé này cũng vội vã như vậy.

Vì có em đang chờ.

Đúng sáu giờ tối, chiếc chuông cửa reo lên vui nhộn. Anh đẩy cửa bước vào, chiếc khăn xám trên cổ lệch sang một bên, có lẽ bởi anh đi quá nhanh chăng? Hoặc trời tối, gió thổi mạnh quá, thổi cả khăn anh đi...

Anh order cà phê đen thêm một thìa sữa như mọi khi, anh bảo, uống cà phê đen không sữa rất dễ bị loãng xương, mà cho đường thì cảm giác không còn cái vị chính cống của cà phê. Thế nên vừa để giữ vị, vừa bảo vệ sức khỏe, anh luôn dặn dò vị chủ quán hãy thêm đúng một thìa sữa vào cốc của anh, không hơn không kém.

Anh đặt lên bàn gói bỏng ngô vị caramel mà em thích từ thuở nhỏ, vội vàng với lấy balo của em, tự nhiên lôi ra chồng sách vở toán còn thoang thoảng mùi lớp học.

Anh loay hoay lấy bút, nhìn một loạt mấy bài thầy giáo cho chép đề về nhà làm, rồi hí hoáy nháp nháp, viết viết.

Em im lặng một lúc thật lâu, tưởng như nếu im lặng nữa thì trái đất sẽ ngừng quay mất.

Rồi em hỏi anh, rằng anh và em, có thể đừng làm anh em thân nữa, mà chuyển sang làm người yêu được không?

Rằng em thích anh từ rất rất lâu rồi, nhưng không có dám nói, vì sợ anh bảo em còn nhỏ tuổi, hãy lo học đi đã rồi tính đến chuyện yêu.

Rằng em thích anh rất nhiều, chúng ta có thể hẹn hò không?

Anh ngừng viết, tiếng sột soạt như đóng băng trên tờ giấy nháp phẳng phiu.

Anh nghĩ hồi lâu, rồi đáp lại,

Rằng em không cho anh những cảm giác mà anh cần.

Rằng ở gần em, anh cảm thấy thoải mái và vô cùng quý mến em, vì em rất tốt bụng, thú vị và có chút ngốc nghếch,

Rằng việc giải cho em những bài toán khó khiến anh cảm thấy bản thân anh vẫn còn có ích trên cuộc đời khi anh cảm thấy mình vô dụng.

Rồi chúng ta lại chìm vào im lặng, giải hết mấy bài toán cũng là lúc cốc cà phê đen một sữa của anh cạn.

Anh đứng dậy, nói có việc cần về trước, tiền cà phê của cả hai anh đã trả.

Rồi anh lấy áo khoác, bước ra khỏi tiệm cà phê của chúng mình. Tiếng chuông cửa vang lên réo rắt,

Báo hiệu vừa có một khách dời quán,

Cũng báo hiệu vừa có một người vừa bước ra khỏi cuộc đời em...

Chúc An

Nguồn LĐTĐ: http://laodongthudo.vn/chung-ta-la-gi-cua-nhau-90704.html