Chưa thành thực

Ra tòa, cả 2 bị cáo P.T.T (sinh năm 1980, trú Vạn Giã, huyện Vạn Ninh) và N.A (sinh năm 1958, trú Vạn Thắng, Vạn Ninh) đều tỏ rõ âu lo khi sự việc ban đầu ngày càng tiến triển khó kiểm soát, dẫn tới hậu quả vướng vòng lao lý.

T. khai nhận, khi tới nhà ngoại mượn chiếc xe máy mà vợ chồng người em đang quản lý, thâm tâm T. đinh ninh sẽ trả lại ngay sau khi xong công chuyện. Nhưng trên đường đi, T. bị một thanh niên chặn lại đòi khoản nợ trước đó. Người này xăm trổ, thái độ hung hăng, đòi chém nếu T. khất nợ, khiến T. rất sợ. Bí quá, T. mới nảy sinh ý định cầm tạm chiếc xe máy để trả nợ bớt, sau đó chuộc lại. Vì quá bối rối, khó giao dịch nổi với chủ tiệm nên T. đã nhờ A. cầm giùm. Quá trình cầm thế diễn ra tới 3 lần: Lần đầu cầm lấy 15 triệu đồng; lần thứ hai cầm tiếp lấy 5 triệu đồng; lần thứ ba tiếp 2 triệu đồng. Bị cáo phải liên tục cầm thêm vì chủ nợ nói không trả đủ sẽ tính lãi tiếp; trót “đâm lao”, lúc đó bị cáo chỉ còn biết “theo lao”…

Bị cáo A. thanh minh, bản thân và T. chỉ là hàng xóm quen biết; A. cũng quen người cha của chủ tiệm cầm đồ. Bị cáo nghĩ đơn giản T. nhờ thì giúp, bởi tuy không trực tiếp thấy người đến đòi nợ nhưng có nghe T. nói đám thanh niên đe giết, T. tỏ ra rất sợ hãi. A. chỉ chỗ cầm đồ mà T. không dám đi. Khi mang xe đến tiệm cầm đồ, thấy giấy tờ mang tên người em, A. đã gọi hỏi thì T. nói không sao, cầm giúp 2 - 3 ngày lấy lại, gia đình đã đồng ý. Nếu biết gia đình T. không đồng ý thì bị cáo đã không giúp. Cả 3 lần, bị cáo đều mang về đưa hết cho T., không hề nhận chút lợi ích gì.

T. lại thanh minh thêm, bị cáo không nói dối gia đình, chỉ do hoàn cảnh bất đắc dĩ. Sau đó, bị cáo đã nói cho mẹ biết. Mẹ bị cáo cũng chứng kiến chủ nợ tới tìm bị cáo. Em gái bị cáo về sau nên biết sau. Em bị cáo gửi đơn tố cáo vì về thấy ông A. cầm xe, sợ bị lợi dụng chiếm đoạt tài sản; nếu cô ấy gọi thì bị cáo đã nói rõ. Rồi bị cáo T. than phải nuôi 2 con, chồng bỏ…

Tuy nhiên, những điều đó chưa đủ thuyết phục tòa. Trong đơn tố cáo, em của T. cho biết, cô gọi điện thoại thì T. bảo từ từ rồi trả, sau đó lại nói muốn làm gì thì làm, không trả! Chính sự thách thức đó khiến cô phải tố cáo. Ngoài ra, bị cáo T. cũng thừa nhận, khi mượn, bị cáo lấy lý do đi công chuyện, nhưng thực tế lại đi về nhà trọ nên mới gặp chủ nợ trên đường về. T. giữ xe hơn chục ngày, dư thời gian để gọi điện thoại hỏi em, vậy mà bị cáo không gọi. T. giải thích khoản nợ lúc trước do phải chữa bệnh, nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh…

Chẳng rõ căn nguyên thật khiến T. nói dối cả nhà, đem xe máy đi cầm thế là gì, nhưng điều mọi người thấy được là sau khi nghe tòa chất vấn, 2 bị cáo đều tự nguyện rút kháng cáo, chấp nhận mức án 1 năm tù về tội lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản đối với T. và 6 tháng tù về tội tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có đối với A. Cho dù T. khẳng định do bị thúc ép bởi số tiền lãi liên tục tăng từ khoản nợ nên đâm lao phải theo lao, nhưng có lẽ T. chưa nhận ra, thay vì thành thực, T. đã “lao” từ sai lầm này sang sai lầm khác khi liên tục chối quanh từng người; ra tòa vẫn che giấu cho đến khi không giải thích được.

Tam Thuật

Nguồn Khánh Hòa: http://www.baokhanhhoa.vn/phap-luat/chuyen-ghi-o-toa/202010/chua-thanh-thuc-8189503/