Cha chết, mẹ và anh vào tù, chị gái tha phương… thảm kịch của ma túy

Không biết bao nhiêu cảnh nhà điêu đứng, không biết bao nhiêu con người phải trả giá thậm chí bằng mạng sống vì liên quan đến ma túy. Nhưng trong thực tế, không ít người vẫn còn chủ quan trước sự cám dỗ của nó.

Ngôi nhà nhỏ ở xóm 2, xã Quỳnh Giang, Quỳnh Lưu, Nghệ An cũ kỹ lụp xụp, nền xi măng loang lổ ẩm ướt, bên trong không có gì đáng giá ngoài cái bàn thờ xiêu vẹo với bát nhang to đầy những chân nhang cắm xiên xọ còn mới nguyên. Ở đó chỉ còn hai chị em Lê Thị Thi (SN 1994) và Lê Văn Thơ (SN 1998) nương tựa vào nhau kể từ ngày bố mất, mẹ và anh trai bị bắt tạm giam chờ ngày ra tòa.

Thi kể, thật ra em còn một người chị gái nữa tên Lê Thị Thảo. Khi mẹ và anh trai bị bắt, Thảo đang là học sinh giỏi lớp 12, đã phải bỏ học vào miền Nam làm thuê. Mấy tháng rồi không có tin gì về nhà, bây giờ em cũng không biết chị mình đang phiêu dạt ở đâu. Nói xong, Thi rấm rứt khóc.

Chúng tôi gặp lại hai chị em Thi sau đó mấy tháng tại Tòa án nhân dân huyện Quỳnh Lưu trong phiên xét xử sơ thẩm các bị cáo với tội danh buôn bán ma túy mà người đứng trước bục khai báo là Nguyễn Thị Huê và Nguyễn Văn Giang, mẹ và anh trai của Thi và Thơ.

Nhà họ đầy đủ các thành viên phải kể gồm anh Nguyễn Văn Tín (SN 1962) và chị Nguyễn Thị Huê (SN 1966) cùng bốn đứa con đủ trai đủ gái. Cuộc sống tuy không mấy sung túc nhưng ngôi nhà nhỏ luôn ấm áp và rộn ràng tiếng cười. Niềm vui lớn nhất của họ chính là thành quả học tập của các con.

Tuy nhiên, các con càng ngày càng lớn lại đang tuổi ăn tuổi học nên bao nhiêu tiền làm ra, tằn tiện lắm cũng đủ chi xài trong nhà chứ không thể nào tích lũy được.

Tín bàn với vợ để anh sang Lào buôn trâu. Mới đầu Huê không đồng ý vì thấy cái nghề vất vả lại phải đi xa. Tín thuyết phục mãi. Anh vẽ ra viễn cảnh tương lai giàu có, các con học hành đến nơi đến chốn, có khi còn làm ông này bà nọ… Huê thấy chồng quyết chí làm giàu, lại nghe Tín nói mãi cũng xuôi tai. Thế là Huê bằng lòng. Gom góp được một số vốn, Tín sang Lào thử thời vận. Không ngờ nghề lái trâu xem ra không khó, lại đang là cái nghề thịnh hành khi đó, đi chuyến nào thắng chuyến ấy, buôn một con lãi một con mà buôn mười con thì lãi đủ mười con, chẳng bao lâu, Ích trở thành một trong những người giàu có nhất vùng.

Nhưng rồi họa vô đơn chí, trong một chuyến hàng cuối năm, gặp cơn bão lớn trên đất Lào, không di chuyển được, cả nhóm buôn trâu phải trú lại trên một khu đồi tranh. Những ngày trốn bão ấy đã đánh dấu một bước ngoặt của cuộc đời Tín. Đường đời có nhiều lối rẽ nhưng cái lối mà Tín chọn để sang ngang đã dẫn Tín đi dần vào ngỏ cụt tăm tối, còn làm liên lụy vợ con.

Một buổi chiều trên khu đồi lê thê mưa bão, lạnh lẽo và buồn bã, ai cũng lo lắng nôn nóng và nhớ nhà. Cả nhóm bạn buôn trâu cùng kháo nhau chuyện trên trời dưới đất cho khuây khỏa. Có một anh bạn Lào đưa ra một chất bột trắng mời cả bọn dùng thử. Tín cũng thử.

Sau lần đó, Tín trở thành nô lệ của thứ khoái cảm chết người này. Ở nhà Huê không hề hay biết. Tín cũng không hé nửa lời với vợ. Lần nào chơi ma túy xong Tín cũng tự nhủ với lòng đây là lần cuối cùng. Nhưng Tín đâu có biết, ma túy mà chơi với nó chỉ có lần đầu tiên chứ không có lần sau cuối.

Thế là vốn liếng cạn dần theo những vòng khói trắng. Toàn bộ tài sản tích cóp được chẳng mấy chốc mà nương theo khói thuốc bay đi. Công an xã Quỳnh Giang nhiều lần đưa Tín vào danh sách cai nghiện tại cộng đồng nhưng lần nào cũng như bắt cóc bỏ đĩa không ăn nhập gì.

Từ ngày nghiện ngập, Tín sinh ra lười nhác, không lao động phụ giúp gia đình đã đành, đến bản thân mình Tín cũng không lo nổi. Tiền không có mà ăn lấy đâu ra tiền để thỏa cơn nghiện, Tín bèn đi trộm cắp. Kết quả Tín bị công an bắt bỏ tù năm năm. Dân gian thường nói “Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại”. Nhưng đối với Tín năm năm không khiến cho Tín sợ, mãn hạn tù, vẫn lại chứng nào tật nấy.

Về nhà, Tín lại tái nghiện, lại bị chính quyền địa phương đưa đi cai nghiện, lại về, lại “ngựa quen đường cũ”. Sau lần thứ 4 đi cai nghiện về, Tín trở thành một con nghiện không phương cứu chữa đồng thời còn là một mắt xích trong đường dây buôn bán ma túy.

Lần này không phải là pháp luật ra tay trừng trị mà là căn bệnh hen suyễn cộng với sự tàn phá của ma túy quật ngã Tín. Nó khiến Tín phải nằm một chỗ nhưng cơn nghiện vẫn không bỏ qua.

Thấy chồng thèm thuốc, Huê không “đành lòng”, chị cùng con trai là Nguyễn Văn Giang mua ma túy về nhà chia ra bán lẻ để kiếm ma túy cho Tín thỏa mãn cơn ghiền. Trong một lần đang thực hiện hành vi bán ma túy cho một con nghiện, Huê bị các chiến sĩ đội phòng chống ma túy Công an huyện Quỳnh Lưu ập vào bắt quả tang. Thấy mẹ bị bắt, Nguyễn Văn Giang (SN 1989) con trai đầu của Tín sợ hãi vội đến trụ sở Công an huyện đầu thú.

Huê và Giang bị tạm giam. Cú sốc quá nặng cộng thêm cơ thể bệnh hoạn cùng với cơn đói thuốc khiến Tín “ra đi” sau đó một thời gian ngắn.

Mẹ và anh trai bị bắt, chị gái xuôi Nam tha phương cầu thực. Hai đứa con nhỏ của Huê lâm cảnh bơ vơ, tương lai mù mịt…

Giờ nghị án, Huê được đưa ra dãy ghế dành cho bị cáo. Hai chị em Thi không dám đến gần, chỉ len lén nhìn mẹ từ xa. Ba mẹ con nhìn nhau, nước mắt đầm đìa mà không dám rên thành tiếng.

Khi chủ tọa phiên tòa hỏi: “Có chồng là kẻ nghiện ngập, trộm cắp, hơn ai hết bị cáo hiểu nỗi đau do ma túy gây ra. Tại sao bị cáo còn tham gia buôn bán trái phép chất ma túy, lại còn lôi kéo cả con mình phạm tội?”, bị cáo Nguyễn Thị Huê òa khóc nức nở thành tiếng mà không nói được gì.

Với tội danh Buôn bán, tàng trữ trái phép chất ma túy, bị cáo Nguyễn Thị Huê bị tuyên phạt 8 năm tù, bị cáo Nguyễn Văn Giang 7 năm tù giam. Bản án vừa tuyên, bị cáo Huê đổ sụp xuống như một thân chuối bị chặt, khóc ngất. Cậu con trai bị cáo cũng gục đầu vào vai mẹ nức nở theo. Hai chị em Thi bấy giờ mới nhào đến. Bốn người họ ôm lấy nhau, tiếng khóc quyện vào nhau tạo thành một âm thanh ai oán.

Tên các nhân vật liên quan đã được thay đổi

Vân Nhi

Nguồn CL&XH: https://conglyxahoi.net.vn/phong-su/ban-an-luong-tam/cha-chet-me-va-anh-vao-tu-chi-gai-tha-phuong-tham-kich-cua-ma-tuy-48433.html