Bộ đồ tố cáo tội ác

Steve là bạn tốt cùng khóa của tôi từ hồi còn học đại học Harvard ở Anh. Anh là người khá vụng về, học lực không tốt lắm. Nhưng sau ít năm ra trường anh đã là một doanh nhân thành đạt, thế mà anh không quên bạn cũ. Không biết bằng cách nào anh biết tôi đã chuyển đến New York?

Một buổi chiều tôi nhận được lá thư bọc trong bưu kiện màu đỏ. Tôi háo hức mở ra như trẻ con mở món quà Giáng sinh. Chữ trong thư viết rất bay bướm: “Chúng tôi trân trọng mời bạn đến dự lễ hội PAX Carnival 2002 của chúng tôi tại miền Nam California. Rất hy vọng bạn có mặt trong buổi khai trương.

Trân trọng Công ty tài chính Steve”.

Steve là bạn tốt cùng khóa của tôi từ hồi còn học đại học Harvard ở Anh. Anh là người khá vụng về, học lực không tốt lắm. Nhưng sau ít năm ra trường anh đã là một doanh nhân thành đạt, thế mà anh không quên bạn cũ. Không biết bằng cách nào anh biết tôi đã chuyển đến New York?

Rất tình cờ, tôi cũng đang gói gém đồ đạc để đi du lịch tới niền Nam bang California. Tôi là một thám tử trẻ nhưng đã giải quyết nhiều vụ án khó nên được tín nhiệm cao. Trong khi gói đồ, tôi đánh rơi khẩu súng ngắn Desert Eagle 44-magnnun xuống sàn. Tiện tay tôi nhặt bỏ vào túi đồ, phòng trường hợp bất trắc. Cuối cùng tôi chợt nhớ tới người bạn cũ là Jack, một thanh tra lớn hơn tôi vài tuổi, cao lớn, đẹp trai. Tôi mời anh đi cùng. Rất may anh đã đồng ý.

Chúng tôi hạ cánh xuống sân bay vào 8 giờ tối, gọi luôn taxi đến lễ hội PAX. Lễ hội được tổ chức tại địa điểm rộng gấp rưỡi sân bóng đá. Steve bước đến chào thân mật: “A Jhon! Đã quá lâu rồi phải không? Hình như bạn mang theo một người bạn?”. Anh nhìn Jack từ đầu xuống chân. “Thật không bình thường khi bạn không mang theo một cô bạn gái xinh xắn. Nhưng thôi, chúng ta đi đến lễ hội để xem màn trình diễn mở đầu nào".

Chúng tôi theo Steve đến ngồi ở hàng ghế đầu. Màn trình diễn hoành tráng, ngoạn mục với giàn đèn đầy màu sắc và pháo hoa. Khi màn trình diễn sắp kết thúc, Steve nói với chúng tôi anh có việc cần phải về văn phòng và sẽ quay lại sau 30 phút. Đã quá 30 phút từ lâu vẫn không thấy anh trở lại. Tôi và Jack rất bối rối. Chúng tôi chờ tiếp gần nửa giờ nữa anh vẫn bặt tăm.

Minh họa: Nguyễn Đăng Phú.

Lúc này tôi thực sự lo lắng, liền hỏi nhân viên xem văn phòng anh ở đâu rồi lên đường ngay. Chúng tôi gõ cửa mấy lần nhưng không ai trả lời nên đạp của xông vào. Trên sàn nhà rộng và sang trọng có nhiều vết máu đã khô chừng 15 - 20 phút trước.

Có ai đó đang ngồi trên ghế bành bên bàn làm việc quay lưng về phía chúng tôi nên không nhìn thấy mặt. Tôi hỏi to: “Có phải Steve đó không?”. Không có câu trả lời. Jack tiến lại gần xoay chiếc ghế quay lại. “Trời ơi"- Tôi kêu lên. Mặt Steve đầy máu. Tôi lập tức gọi cho Sở Cảnh sát California và họ đến ngay. Pháp y kiểm tra bàn, ghế, sàn nhà nhưng không hề có dấu vân tay.

Họ khẳng định vết máu cho biết vụ giết người mới xảy ra cách đây 15 phút. Tôi yêu cầu ông Rich – người được giao chủ trì sự kiện – khóa hết các cửa ra vào để ngăn chặn có thể tội phạm tẩu thoát. Rồi tôi hỏi ông: “Những ai có chìa khóa để vào văn phòng này?”. Ông bảo chỉ có 4 người: Steve, ông, ông Greg - nhà phân phối bóng bay và ông Goud - nhà cung cấp thực phẩm.

“Mỗi người chúng tôi đều là những CEO hàng đầu được ông Steve phát cho phù hiệu đặc biệt để cài trên ngực áo ngay từ buổi đầu của công ty”. “Anh giúp gọi ngay hai người còn lại đến đây ngay” - Tôi yêu cầu sự trợ giúp của Jack. Một lát sau hai người đã có mặt tại hiện trường vụ án.

Tôi phủ đầu ngay: “Dứt khoát một trong 3 người là tội phạm giết ông Steve. Vì vậy chúng tôi đặt cả 3 vào diện nghi vấn cho tới khi vụ án được giải quyết. Hãy cộng tác chân thành. Mỗi người hãy viết tên tuổi, công việc mình làm trong lễ hội”.

“Nhưng có hàng ngàn người trong lễ hội, sao anh lại chọn chúng tôi”- Ông Goud thoáng có chút lo lắng. “Trước hết, ngoài chủ nhân, chỉ 3 người có chìa khóa vào văn phòng. Thứ hai, cánh cửa phòng ông Steve được làm từ thép titan cực cứng không hề có vết xước trên cánh cửa. Tên tội phạm biết rõ không thể đục phá làm thủng cánh cửa” - Tôi dừng lại lấy một ly nước uống. “Thế còn cửa sổ thì sao? Kẻ giết người có thể chui qua đó?” - Lần này đến lượt Rick đặt ra câu hỏi.

“Ông Steve không khoái cửa sổ cho lắm. Vì vậy ông làm cửa sổ rất nhỏ, không người nào có thể lọt qua, dù người nhỏ. Nạn nhân cũng không có dấu hiệu bị ngộ độc. Các vết thương là bởi một con dao. Với máu phun ra từ vết chém dứt khoát quần áo của tên tội phạm ít nhiều sẽ dính máu” - Tôi phân tích và yêu cầu Jack kiểm tra quần áo của 3 người. Jack yêu cầu họ lần lượt giơ cao tay lên để tìm kiếm. Đến lượt ông Goud, Jack thấy có vết đỏ sẫm nhỏ trên áo sơ mi trắng.

“Nó là máu. Hãy bắt ngay ông ta!” - Cả hai người kia hét lên. “Hãy im lặng” - Jack ra lệnh, rồi anh nhấm nước bọt vào ngón tay di di vào vết bẩn đó, đưa lên miệng nếm thử. “Đó là nước xirô” - Jack khẳng định.

Anh quay lại hỏi: “Ngoài trang phục đang mặc, các ông có mặc trang phục gì khác trong lễ hội không?”. “Greg và Goud có mặc bộ giả trang động vật vì hôm nay là ngày hội dành cho trẻ em mà” - Ông Rick giải thích. Tôi nhìn thẳng vào hai người, nói: “Hai ông mặc thử những đồ mặc trong lễ hội xem nào”, và Jack đã giúp họ.

“Tôi không thể với tay tới để kéo phéc mơ tuya sau lưng được” – Ông Greg mặc bộ giả trang thỏ kêu lên và Jack đã kéo hộ ông ta. “Vẫn không kéo được, giờ phải sao đây Jhon?” - Jack quay lại hỏi tôi. “Thế thì giúp ông ấy cởi bỏ nó ra”, tôi nói.

Chiếc phéc mơ tuya bị kẹt ở giữa, Jack giật mạnh mới kéo xuống được. Tôi phát hiện có một mẩu vải mỏng rơi ra sàn liền nhặt lên giao cho Jack giữ. Đầu óc tôi đang đầy ắp những manh mối và suy đoán nên tôi nói mọi người giải lao ít phút.

Tôi cùng Jack đi xuống quán coffee gần ngay đó để dùng một ly, mong thư giãn một lát. Trong khi nhâm nhi, tôi thấy một cậu bé tuột tay làm quả bóng bay của nó lơ lửng lên trần nhà. Nó khóc đòi mẹ lấy cho nó. Trong đầu tôi bỗng lóe lên điều gì đó tôi linh cảm rất quan trọng. Tôi lập tức yêu cầu Jack cùng tôi trở lại ngay văn phòng nơi 3 nghi can đang bị nhốt trong đó.

Tôi nhìn thẳng vào 3 người, tuyên bố: “Vụ việc coi như đã được giải quyết”. “Vậy kẻ sát nhân là ai?” - Greg nôn nóng hỏi. Tôi chỉ vào mặt Greg: “Chính là ông”. “Không thể. Tôi là người bảo vệ trung thành của ông Steve”. “Ông có thể phủ nhận lời buộc tội, nhưng không thể phủ nhận sự thật. Ông có muốn nghe tôi nói không?”. Da mặt Greg biến sắc thành xám ngoét.

Tôi nói tiếp: “Tại sao không có vết máu trên áo kẻ sát nhân? Thật đơn giản vì ông ta mặc bộ giả trang lông thỏ phủ kín cơ thể từ cổ tới chân. Thứ hai không có con dao gây tội ác trong khu vực lễ hội vì nó đã “bay đi”. “Một chiếc máy bay mang nó đi ư?” - Greg cắt ngang hỏi. “Đơn giản hơn nhiều”.

Jack lấy ra một quả bóng bay thổi cho nó căng ra giúp tôi. “Với quả bóng này, tên sát nhân đã quấn con dao gây tội ác buộc nó cùng chiếc áo vấy máu vào trái bóng bay để nó bay đi. Tôi đã chỉ đạo cảnh sát kiểm tra hướng gió trong thời gian xảy ra vụ án…”.

Vừa lúc đó một cảnh sát điều tra chạy tới văn phòng. Anh ta hồ hởi nói: “Chúng tôi đã làm theo hướng điều tra của sếp và tìm thấy con dao tại một địa điểm phía Bắc lễ hội. Nó được quấn trong bọc nilon cùng một chiếc áo sơ mi nhuốm máu”.

“Chà chà! Chúng ta đã tìm thấy con dao. Câu hỏi giờ đây đặt ra là: Tại sao bộ giả trang thỏ không dính máu? Vì ông ta đã cởi nó ra trước để dễ thao tác khi đâm Steve. Nhưng ông không thể với tay để kéo phéc mơ tuya nên buộc chiếc khăn mùi xoa mỏng vào đầu khóa phéc mơ tuya để kéo cởi bộ giả trang ra. Lúc đó ông quá vội phải không?” - Tôi hỏi Greg. Ông ta im lặng cúi mặt xuống.

“Khi Jack kéo áo để cởi ra giúp ông, tôi đã thấy một mẩu nhỏ khăn mùi xoa rơi xuống sàn. Đó là do ông kéo quá mạnh làm rách chiếc khăn kẹt một mẩu trong răng phéc mơ tuya mà ông không chú ý đến nó. Còn về chiếc áo sơ mi của ông: Sau khi đâm Steve, nó dính nhiều vết máu. Ông đã cởi ra buộc nó cùng con dao để trái bóng bay mang đi. Hãy nhìn xem, trong lễ hội đông kín người rất ngột ngạt, ai cũng đầm mồ hôi. Riêng ông lại không nóng bức? Duy nhất chỉ có ông áo sơ mi còn khô trong 3 người có mặt ở đây…”. Greg vụt đứng dậy định bỏ chạy. “Ông sẽ không đi đâu hết” - Tôi rút nhanh khẩu Desert Eagle bắn vào chân trái ông ta. Ông ta kêu ré lên đau đớn. Ngay lập tức cảnh sát đã “bảo vệ” ông ta.

Im lặng một hồi lâu, ông Greg cúi mặt thừa nhận: “Tôi luôn ghen tức vì luôn là cấp dưới của anh ta, vị trí thấp kém hơn anh ta. Từ lâu tôi đã muốn chiếm ngôi vị lãnh đạo cao nhất của công ty…”.

Tôi rời khỏi lễ hội. Ngồi trên một chiếc ghế băng thoát khỏi không khí ngột ngạt của lễ hội. Tôi hít thật sâu không khí trong lành mát dịu của ban đêm. Sở cảnh sát đã thả hai nghi can còn lại và mở các cửa và rào chắn. Jacks hỏi tôi: “Bây giờ ta phải làm gì tiếp?”. “Làm gì ư? Hãy tận hưởng thư giãn tâm hồn trên bãi biển California đầy nắng và gió biển tuyệt vời”.
Edric Julian (Indonesia )- Đinh Đức Cần (dịch)

Nguồn VNCA: http://vnca.cand.com.vn/truyen/bo-do-to-cao-toi-ac-507707/