Bà lão ăn cắp và bài học về sự vô cảm

Trong một phiên tòa xử tội một bà lão nghèo với tội danh ăn cắp, song điều đặc biệt chính là lý do bà lão đưa ra cùng diễn biến phiên toàn khiến nhiều người chứng kiến ngỡ ngàng.

Ảnh sưu tầm trên Internet

Ảnh sưu tầm trên Internet

Mùa đông năm ấy là khoảng thời gian mà nền kinh tế của nước phương Tây nọ tiêu điều nhất. Không khí ảm đạm bao trùm toàn bộ thành phố, nơi cư ngụ của những đứa trẻ lang thang, những mảnh đời vất vưởng và những gia đình túng thiếu không có bữa ăn no…

Vào một đêm lạnh giá, một phiên tòa được tổ chức trong khu phố nghèo nhất thành phố. Đứng ở vị trí thẩm phán là ngài thị trưởng đáng kính của thành phố, bên dưới bục là một bà lão đã gần 60 tuổi, áo quần cũ rách cùng với dáng vẻ sầu não.

Ngài thị trưởng, cũng đồng thời là quan tòa, hỏi: "Bị cáo, bà bị tố là đã lấy trộm bánh mì, có đúng vậy không?".

Bà lão cúi mặt xuống, ấp úng đáp: "Vâng thưa quan tòa, tôi thật sự đã lấy trộm".

"Vì sao bà lại lấy trộm? Có phải vì bà đói bụng không?" – quan tòa lại hỏi.

"Thưa quan tòa, tôi đã rất đói. Nhưng nếu chỉ vì đói thì tôi đã không làm như vậy", bà lão trả lời. "Đứa con rể của tôi đã bỏ ra đi, còn con gái tôi thì ốm liệt giường. Tôi cần chiếc bánh mì này để nuôi hai đứa trẻ đang chết đói. Chúng thực sự rất đói" - Nói đến đây bà bật khóc.

Ngài thị trưởng thở dài. Ông nhìn khắp gian phòng một lượt, rồi quay sang bà lão và nói: "Bị cáo, tôi sẽ phải xử phạt bà, luật pháp luôn công bằng và không có ngoại lệ đối với bất kỳ cá nhân nào. Bà phải nộp phạt 10 đô-la hoặc bị giam 10 ngày trong tù. Bà chọn cái nào?".

Trong sự bế tắc tột cùng, bà lão đáp: "Thưa quan tòa, tôi xin bằng lòng chịu phạt. Nếu tôi có 10 đô-la thì đã không lấy cắp bánh mì. Vậy tôi xin được giam 10 ngày. Nhưng còn đứa con gái và hai đứa trẻ, ai sẽ chăm sóc chúng đây?".

Ngài thị trưởng khẽ mỉm cười. Ông rút trong túi ra 10 đô-la và bỏ vào chiếc mũ nổi tiếng của mình.

"Đây là 10 đô-la tiền phạt, bà đã được tự do!"

Rồi ông lại hướng cặp mắt về phía những người tham dự phiên tòa: "Và bây giờ, mong các vị hãy nộp 50 xu tiền phạt.

Tiền phạt để trừng phạt cho sự hờ hững của chúng ta, vì đã để một bà lão khốn khổ phải đi ăn cắp bánh mì nuôi những đứa trẻ đang chết đói. Hãy nộp tiền và đưa tất cả cho bị cáo".

Tất cả mọi người có mặt tại phiên tòa khi ấy đều không khỏi kinh ngạc. Không khí im lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Trong phút chốc, tất cả mọi người lặng lẽ đứng dậy, lấy ra 50 xu và bỏ vào chiếc mũ của ngài thị trưởng.

Bài học: Chúng ta luôn cần có tình yêu thương và sự thông cảm nhất là đối với những mảnh đời khó khăn. Thời buổi kinh tế thị trường với những áp lực của chuyện cơm, áo, gạo, tiền quả thực đã khiến cho nhiều người trở nên ích kỷ, thờ ơ, vô cảm với những vấn đề của người khác. Điều khiến chúng ta trở nên day dứt chính là đời sống của con người đã cải thiện hơn trước rất nhiều nhưng bệnh vô cảm lại ngày càng nặng hơn? Thuốc chữa bệnh vô cảm có lẽ nằm ở sự truyền phổ sâu sắc những giá trị truyền thống của dân tộc, thẩm thấu vào trong đời sống xã hội. Kkhông gì có thể thay thế việc khơi dậy lòng nhân ái và dũng khí trong mỗi con người để xóa đi những rào cản và tiêu diệt căn bệnh vô cảm ấy.

Văn Anh

Nguồn Thế Giới Trẻ: http://thegioitre.vn/song-tre/ba-lao-an-cap-va-bai-hoc-ve-su-vo-cam-57774.html